Chúa nhật XXX TNC.
Hc 35,12-14. 16-18; 2 Tm 4,6-8. 16-18; Lc 18,9-14
“Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên”
Nếu Thiên Chúa ở trên trời cao thì làm sao lời cầu nguyện có thể đến được với Ngài nếu tầng tầng lớp lớp mây che phủ. Phải chăng lời cầu nguyện cần có sức mạnh để đâm thủng, để vượt qua những trở ngại đó?
Trả lời thắc mắc đó, tác giả sách Huấn Ca trong bài đọc I đã diễn tả lời cầu nguyện của những người vâng nghe ý Chúa sẽ vọng tới các tầng mây, còn của những người nghèo vượt ngàn mây thẳm. Những người đó là ai, nếu không phải là những người nghèo hèn, bị áp bức, mồ côi và góa bụa. Đó là những người khi xưa cũng như ngày nay, đã và đang chịu những thua thiệt, những bất hạnh trước mặt người đời. Nhưng họ là những người biết khiêm nhường, biết kiên trì cầu nguyện và được Chúa lắng nghe.
Và nếu đặt những người đó dưới cái nhìn của người Do Thái khi xưa, họ là những người không được Chúa chúc phúc, là những người được liệt vào hàng thấp kém. Họ bị những người “tự hào mình là người công chính” chê bai, khinh thường, chối bỏ.
Hình ảnh đó dường như được bắt gặp trong dụ ngôn của bài Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay. Cũng có đó, hai nhân vật xuất hiện, một người thuộc nhóm đạo đức, tuân giữ lề luật là Pha-ri-sêu; còn người còn lại là người thuộc nhóm ô uế, tội lỗi – người thu thuế. Cả hai cùng lên đền thờ cầu nguyện, nhưng với hai thái độ khác nhau.
Người biệt phái thì tự hào với những việc tốt lành ông đã làm. Và có lẽ, ông đã không quá tự cao nếu ông biết dâng cho Chúa những việc tốt lành đó; chứ không phải dùng chúng để so sánh với người khác. Quả là không thể phủ nhận những việc tốt lành của ông, nhưng đáng tiếc những việc đó chỉ dừng lại ở bên ngoài.
Còn người thu thuế thì lại ý thức được thân phận bé nhỏ của mình; tự nhận mình là kẻ tội lỗi và kêu cầu lòng thương xót của Chúa. Ông đã không lãi nhãi nhiều lời, mà chỉ biết im lặng đón nhận sự công minh của Chúa. Và cái kết, người thu thuế lại được Chúa xác nhận là công chính.
Còn mỗi người chúng ta thì sao? Chúng ta là người biệt phái hay là người thu thuế?
Chúng ta có thể là người chỉ biết tự hào với những việc tốt lành chúng ta làm; nhất là những việc đạo đức, dâng cúng và bác ái. Chúng ta quên mất, chúng ta có gì cũng là do Chúa ban cho, và chúng ta có làm được như thế cũng là do ơn Chúa giúp.
Lẽ dĩ nhiên, không ai dám tự hào mình không phạm tội, không vướng vào cạm bẫy của thế gian, của ma quỷ và của chính mình. Thế nên, mỗi người được mời gọi biết khiêm nhường, ý thức thân phận của mình. Hãy học cùng người thu thuế, biết chạy đến với lòng thương xót của Chúa. Thà nhỏ bé trước mặt thế gian mà nên công chính trước mặt Thiên Chúa.
Có thể nói, nhỏ bé với thái độ khiêm nhường không phải là yếm thế, là xem thường những gì mình đang có; nhưng đúng hơn là xác định đúng vị trí, đúng thân phận và đúng những gì thật sự là của mình. Như lời thánh Phao-lô tông đồ, ngài nhận ra những gì Ngài đã đấu, đã chạy, đã giữ vững niềm tin. Ngài nhận ra sự yếu đuối, sự đơn đọc của mình; và cũng đã nhận ra trợ lực của Thiên Chúa dành cho Ngài.
Ước mong sao, mỗi người theo Chúa đều có thể nhận ra Thiên Chúa lắng nghe tất cả những ai chạy đến với Người; đặc biệt là những ai biết khiêm nhường, biết tự hạ. Amen.
No comments:
Post a Comment